TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Rẽ lối nào cũng gặp nhớ thương
phan 7
Nụ hôn khẽ, mắt cay
Môi mỉm cười, lòng đắng
Sau bao nhiêu hoang tàn
Đời chỉ còn trống vắng…
Nếu như một ngày nắng
Tôi biến mất trên đời
Anh có vì điều ấy
Một lần thương nhớ tôi?
Miền diệu vợi
Nơi ngày xưa bọn mình quen nhau
Quán cũ đã thay màu sơn kí ức
Nụ hôn rơi cũng làm anh buốt ngực
Năm tháng lạ lùng chẳng đợi chờ ai.
Em có lặng im nghe những tàn phai
Thành phố vào đông cơn gió nào lạnh buốt
Tê tái làm sao khi bàn tay đã tuột
Yêu thương mỏng manh sợi chỉ rối lòng…
Anh nhớ em nhớ cả những chiều đông
Khi một tin nhắn cuối ngày cũng làm lòng ấm áp
Và ước gì thời gian chậm chạp
Để nối dài khoảnh khắc bên nhau.
Những ước ao về tình đậm tình sâu
Chợt vụt qua mau như cơn mưa rất vội
Tình yêu nào chẳng nhiều bối rối
Nhiều non xanh, và cả những giận hờn.
Một ngày em đi, mang theo cả nỗi buồn
Anh đứng trông theo một miền diệu vợi…
Đi qua ngày gió
Nhắn ai dù đang ở nơi đâu
Đi qua ngày gió nhớ mang thêm áo ấm
Nắm lấy tay anh đi qua ngày gió
Ngày cỏ cây cũng buồn khe khẽ hát tình ca
Lối nhỏ đường xa
Mong manh quá cái nắm tay hờ hững
Đường còn dài mà đột nhiên đứng khựng
Người bỏ đi rồi, phố cũng quên ta…
Mùa thu trên những gánh hoa
Hà Nội kiêu sa khoác lên mình áo mới
Thời gian qua cửa ô
Có biết thế nào là chờ đợi
Năm tháng qua rồi
Kí ức cũng rong rêu
Kỉ niệm quay cuồng như những sự đùa trêu
Người khác xưa rồi, cả nỗi buồn cũng khác
Anh lặng lẽ đi qua ngày gió lạc
Ngày gió buồn chầm chậm vòng xe…
Ai đi xa rồi cũng sẽ trở về
Ai cũng phải qua biệt ly mới biết quý ngày đoàn tụ
Ai cũng dăm ba lần vào vai tình phụ
Ai cũng phải đôi lần qua những khoảng không nhau…
Nhắn ai dù đang ở nơi đâu
Đi qua ngày gió nhớ mang thêm áo ấm…
Phố tháng Mười Một
Thời gian cứ trôi
Nơi tôi đang sống
Vẫn tiếng cười đùa của tụi trẻ phố trên
Và cả bếp lò mới nhóm lên
Cho gánh phở đêm
Nước dùng béo ngậy.
Hà Nội tự nhiên buồn vậy
Lác đác loài hoa cuối mùa
Lá xào xạc rơi
Chẳng thiết tha đùa
Cô bé nhà bên
Không tập dương cầm tối nữa
Rồi một vài bữa
Bác bảo vệ già chẳng còn ra quán uống bia
Thiếu tiếng cười như Liên Xô kia
Phố buồn phố ngóng.
Tâm trạng thế này là hỏng
Anh nhà thơ thôi sáng tác rồi
Cái chị xinh xinh anh ý thích
Vừa ăn hỏi hôm qua thôi…
Thời gian cứ trôi
Phận người không bạc như vôi
Cũng xanh xao như lá
Những cụ già
Quen kể chuyện ngày xưa
Giờ đã thành người thiên cổ cả.
Tụi trẻ lớn lên rồi
Cũng bỏ phố mà đi.
Tháng mười một hình như đâu dành cho những cuộc chia ly?
Thế mà bầu trời sáng nay nhìn như muốn khóc.
Có một ngày
Là một ngày người ở trong thế giới của ta
Nhưng chẳng gánh nổi dùm nhau một nỗi muộn phiền
Ta bình thản với những nỗi đau chẳng gọi tên ra nổi
Người lạ lùng tìm những an nhiên…
Là một ngày tay người trong tay ta nhưng chẳng chút bình yên
Khi ta biết tâm trí người ở nơi xa xôi diệu vợi
Chẳng cần biết ngoài kia là điều gì tuyệt vời đang chờ đợi
Nhưng người vẫn muốn ra đi…
Là một ngày ta biết chẳng thể ngăn nổi một sự chia li
Nhưng vẫn mong người đừng đi, và ở bên ta
Lâu như là người có thể
Ta biết cả người và ta chưa bao giờ đi đến tận cùng của câu chuyện kể
Và ta cũng chưa bao giờ là người kể chuyện tài ba
Nhưng ta sợ hãi mọi sự chia xa
Như là loài hoa sợ bóng tối
Và khi ta nói rằng Người đừng đi, cứ ở yên đấy thôi
hẳn người đọc thấy trong mắt ta
rất nhiều bối rối…
Là một ngày ta hững hờ khi ta biết buông tay
Cho cánh chim bay đi về một ban mai khác
Chẳng thiện lương gì nhưng cũng chẳng muốn mình là kẻ ở ác
Nên là, Người cứ đi đi
Ta hóa đá cùng nỗi buồn đến rất nhiều khi
Nhưng mãi mãi mong người hạnh phúc…
Là một ngày ta nhận ra
Chao ôi, sao đến nỗi buồn của ta cũng toàn là cơ cực
Và hạnh phúc là niềm khát khao lớn lao mà ta biết rằng có thực
Nhưng chưa chạm tới bao giờ…
Là một ngày ta đánh cược với cuộc đời bằng cách đợi chờ
Cho một ban mai sẽ khác
Khi niềm tin bảo với ta rằng người rồi cũng chỉ như chú chim đi lạc
Sẽ bay về nhanh thôi
Khi nhận ra nơi đâu là ngập ánh mặt trời…
Là một ngày ta tập tin vào chuyện cổ tích của cuộc đời
Rất khó tin, và không thực
Vậy thôi…
Những đứa trẻ cô đơn
Sẽ chẳng còn ai thức tôi dậy giữa đêm khuya
Hỏi tôi rằng: làm thế nào để trốn chạy khỏi nỗi buồn
Khi chân không bước nổi
Và giá trị của những lần đánh đổi
Để được yêu thương…
Thế giới của tụi mình là những tấm gương
Soi vào cuộc sống của nhau
Chẳng tìm đâu những sự lấp lánh
Hay lạc lối bởi muôn vàn ảo ảnh
Chỉ kiếm tìm đôi chút an nhiên.
Em là cô gái mà đôi mắt gọi những ưu phiền
Trong đầu luôn bận rộn những điều lo nghĩ
Yếu đuối khôn cùng nhưng vô vàn mạnh mẽ
Mỏng mảnh dịu dàng
Khao khát đam mê…
Là lửa soi lối về?
Là Hà Nội tháng ba?
Là cơn mưa tháng bảy?
Là đêm thu, ru cơn ngủ bằng bài ca xưa ấy
Để rồi thức đợi bình minh.
Đêm nay, hẳn là thành phố sẽ lặng thinh
Khi con chim sẻ bay về một bình minh xứ khác
Đừng bao giờ bay lạc
Đừng bao giờ để đôi cánh kia
Lỡ hẹn với bầu trời…
Yêu thương vốn chẳng biết nhiều lời
Chỉ là những ân cần và hi sinh thầm lặng
Là giọt nước mắt mau tan rơi xuống cuộc đời
Đừng buồn nếu một ngày ta vắng những nụ cười
Và hãy khóc khi cần một cái ôm để thấy mình chưa lớn
Bởi cho đến tận cùng
Tụi mình vẫn chỉ là những đứa trẻ cô đơn…
Hạnh phúc
~*~
Mọi người bình thường đều mơ về hạnh phúc
~*~
Một ngôi nhà nằm phía cuối hoàng hôn
Nắng nhuộm giòn tan cùng tiếng cười con trẻ
Khát khao những câu chuyện kể
Những cánh buồm đỏ thắm vượt đại dương
Giấc mơ của ngàn vạn người thường
Được vươn tới đường chân trời phía trước
Giọt nước có từ đâu?
Từ đám mây khi nắng che đầu
Hay từ cơn mưa của một ngày đầu hạ.
Anh sẽ kể cho các con nghe biết bao chuyện lạ
Về những miền xa xôi ta chưa biết trên đời
Khát vọng đàn ông với mơ ước chuyển dời
Như ngày xưa có vị thần trụ trời
Với đôi vai to rộng
Trời thì cao lồng lộng
Nhưng ý chí chẳng cùn
Anh ước con mình bước qua những nỗi buồn
Với rất nhiều can đảm
Nhìn đời không u ám
Và tin vào trời xanh…
Anh ước em là mẹ các con anh
Dạy chúng yêu thương từ con sâu cái kiến
Chỉ cho chúng rằng
Cuộc đời này dù nhiều nguy biến
Nhưng vẫn đáng sống làm sao
Miễn ta luôn nhìn về phía trời cao
Gạt đằng sau nỗi lo về tháng ngày cơm áo
Đó chẳng phải điều gì hư ảo
Mà luôn có thật trong đời.
Anh yêu em, yêu cả những nụ cười
Yêu cả ngôi nhà cuối hoàng hôn mà mình từng mơ đến
Em cười: Anh này sến
Đừng nghĩ về những thứ quá xa xôi
Nếu thế thì anh tình nguyện chịu phạt thôi
Vì anh
Toàn mơ về
Ngôi nhà và những đứa trẻ.
Ai bảo mình là người chiến thắng?
Ai bảo em họ là người chiến thắng?
Những kẻ sau cuộc vui hả hê cười
Những hình hài đượm màu mắt đắng
Chẳng nhặt nổi cho mình một suy nghĩ tươi vui…
Ai nói với em họ là người chiến thắng?
Những kẻ bước đi sau một cuộc tình
Em có biết dòng tâm tư trĩu nặng
Những cảm xúc trong ngần chẳng thể siêu sinh…
Ai rỉ tai em họ là người chiến thắng?
Những người coi tự do là nhà
Thế mà một hôm thèm quê hương chết lặng
Đôi mắt vẫn in hình những mảnh trời xa.
Tất cả chúng ta đều thất bại
Trong gió mưa giông bão của cuộc đời
Phút mạnh mẽ thấy mình trên tất cả
Phút lại nhủ lòng yếu đuối thế ta ơi
Có những lúc muốn đạp bằng ngọn sóng
Tim xôn xao tìm kiếm mảnh trời riêng
Vậy mà có lúc chỉ mong mình bé nhỏ
Chốn nơi nao chẳng chuốc lấy ưu phiền.
Nên em ạ, anh chẳng mơ chiến thắng
Anh chỉ mơ sống cuộc đời bình thường
Là chàng trai dám yêu và dám sống
Chẳng bận lòng nhiều bởi những thiệt hơn
Nếu ước muốn, anh tin mình sẽ hỏi
Phải làm sao để chiến thắng chính mình?
Những mùa lá xanh anh miệt mài tìm kiếm
Để đến bây giờ vẫn mãi lặng thinh…
Đêm mưa tháng Tư
Một đêm mưa tháng Tư
Nỗi nhớ còn chập chững
Mỏng manh như làn mưa...
Một đêm mưa tháng Tư
Sao em chưa ngủ được
Thế giới nhiều ưu phiền
Nên khiến em thao thức?
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian